Chiều Một Mình Qua Phố
Trong những lúc cô đơn thì cảnh chiều là như muốn nuốt chửng con người trong không gian buồn của nội tâm...
Chiều Một Mình Qua Phố
Tấn Sơn
Tấn Sơn
Buổi chiều vốn là thời điểm ngưng đọng của một ngày nên tại lúc đó, những nỗi buồn của con người trở nên miên man và nặng nề hơn. Nó không cần cái chiều sâu như như những đêm trằn trọc, cái buồn của chiều lại cái buồn xốn xang, có lúc nhẹ dịu nhưng có lúc cũng trôi qua thật khủng khiếp.
Trong những lúc cô đơn thì cảnh chiều là như muốn nuốt chửng con người trong không gian buồn của nội tâm. Có thể buổi sáng là hi vọng, buổi trưa là hoài nghi và buổi chiều là thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.
Trong buổi chiều đó có một con người âm thầm ra phố. Anh cứ đi, đi mãi trên những con đường quen thuộc mà sao bỗng nhiên xa cách. Cái buồn gợi lên từ cái quen và cái quen gợi một sự mất mát:
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Chiều nay đã khác. Trên con đường ấy, cảnh vật vẫn đây nhưng nó bị cái nỗi lòng miên man "nhớ nhớ" ấy phủ mờ. Bởi lẽ nay chỉ còn là một mình. Giai điệu thật trầm buồn. Nhưng nỗi buồn như mở ra cả một khoảng không bao la tâm sự. Việc ra phố thực chất là không dám đối diện với thực tế mình chỉ còn "một mình". Ra phố để tìm hi vọng hay ra phố để mình chết lặng trong nỗi nhớ kia?
Nỗi nhớ kia làm mọi vật của phố quen cũng trở nên xa lạ:
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên
Cái nặng trĩu của nỗi lòng trút hết trong sự nặng nề của gót chân ra phố. Và gót chân kia đang chạy trốn những nỗi nhớ. Nhưng qua từng bước đi trên phố vắng chỉ càng thêm nhớ người ấy hơn. Không có người nên chiều cũng muốn trôi cho nhanh để loài hoa kia đổi sắc sớm hơn thường ngày. Khi chân đã mỏi thì nỗi nhớ kia càng da diết hơn...
Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
Cho mình còn nhớ nhau
Cho mình còn nhớ nhau
Chỉ một nụ cười của người trong chiều Thu phai đã làm cho tên ngốc kia vẫn cố kiếm tìm trong vô vọng. Chiều lại qua và hắn hiểu rằng không dễ quên một bóng hình. Bóng hình đó vẫn còn chập chờn hiện ra ở từng nơi góc phố.
Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu
Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau
Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau
Người buồn mượn cơn gió để vẩn mắt cho cay xè. Muốn khóc mà không thể bởi lẽ nổi đau này quá miên man. Chút bụi chút gió đưa người vào cõi mênh mông của suy tư.
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Bước chân nghe quen cũng buồn, lạy trời xin còn tuổi xanh
Bước chân nghe quen cũng buồn, lạy trời xin còn tuổi xanh
Một chiều nghĩa là lại thêm một ngày chờ đợi vô vọng. Tuổi xanh cũng vì thế mà trôi nhanh hơn. Thời gian - người thật đáng sợ. Người biến một người tôi thích trở thành một người bạn thân. Người biến một người bạn thân khác thành một người xa lạ. Người lại biến thêm một người xa lạ khác đến với tôi rồi lại lấy đi... Những tháng ngày ra phố ngẩn ngơ không biết làm gì kia càng làm tôi chìm trong cái vô vị cái tẻ ngắt. Nó thật đáng sợ vì càng làm tôi cũng trở nên vô vị và tẻ ngắt hơn. Cuộc đời chỉ còn là những kỉ niệm mà thôi.
Nhưng dù sao nỗi nhớ nó vẫn ngự trị và bắt tôi tiếp tục bước đi những bước dài nặng nề:
Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên
Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên
Mối tình đã qua chỉ còn lại một mình trên phố. Tôi vẫn thầm gọi tên em dù em sẽ chẳng nhớ đến mình, dù nắng chiều là chút an ủi cuối cùng có tắt đi...